Chương 3: Cháy
[Có đau không?]
********
Đêm đến, sau khi tắm rửa xong mọi người đều nằm trên giường, điện thoại vẫn còn sáng, chưa có ai ngủ.
Yên tĩnh một lúc, Liêu Nhạc bắt đầu bắt chuyện, sau đó bắt đầu huyên thuyên. Mới gặp nên cũng không quá nhiều chuyện để nói, chỉ có một số chủ đề có thể nói, nói một hồi cũng không biết vì sao chủ đề lại nói về nữ sinh luôn.
"Các cậu có bạn gái không?" Liêu Nhạc quay sang một soái ca trong ký túc xá, châm ngòi cho câu chuyện phiếm của mình.
Cậu ta dám khẳng định, không có ký túc xá nào có thể có được cấu hình của bọn họ, đặc biệt là hai người này, giá trị nhan sắc thật sự nghịch thiên.
Một lúc vẫn không thấy ai trả lời, Đàm Chí Dụng gãi gãi đầu, trả lời trước: "Không có, trước đây bận học như vậy, sao có thời gian để yêu được?"
"Cắt, vậy thì cậu không hiểu, nếu muốn yêu yêu đường, lúc đó không có thời gian, cho dù cậu không có cũng phải có." Liêu Nhạc nói xong, từ trên giường ngồi dậy, khoanh chân nói, "Tôi không tin lúc học cấp 3 các cậu không yêu đương. Nhớ đến khu rừng nhỏ trong trường của chúng tôi, cứ về đêm nó giống như là nơi tụ họp bí mật ấy. Thỉnh thoảng, ăn cơm chiều xong ra chỗ đó tản bộ, nhìn thoáng qua sẽ có một vài cặp đôi đang lôi lôi kéo kéo, ôm ôm ấp ấp, gặm nhấm khắp môi, cẩu lương chỗ nào cũng có, khiến tôi muốn nôn cả cơm chiều ra luôn."
"Đúng rồi. Giang Tri Trình, Lạc Từ, hai người trưởng thành như vậy, không phải cũng không có chớ?"
Lạc Từ theo bản năng nhìn về phía Giang Tri Trình. Hai người đối diện nhau trên giường, nhìn nhau trong chớp mắt.
Giang Tri Trình không phản ứng nhiều, tự nhiên quay đầu cười với Liêu Nhạc. Lạc Từ như bị giật điện, hoảng loạn thu hồi tầm mắt.
Giang Tri Trình không chú ý đến phản ứng của Lạc Từ, quay đầu nhướng mày nhìn Liêu Nhạc, cười đáp lại: "Đúng là không có thật."
Sau khi nói xong, anh lại nhìn về phía Lạc Từ.
Liêu Nhạc kinh ngạc một tiếng, sau đó cũng nhìn về phía Lạc Từ, ánh mắt Đàm Chí Dụng cũng theo sau.
Lạc Từ bị 3 đôi mắt nhìn chằm chằm, vẻ mặt nhạt nhạt, âm thanh cũng không gợn sóng: "Không có."
"Nai xừ!" Liêu Nhạc như được cổ vũ: "Đều không có, soái ca cũng không có đối tượng, tôi chưa có, một chút cũng không có gì kỳ quái"
"Có điều, bây giờ các cậu không có, thế trước kia đã từng yêu đương chưa?"
Lần này Đàm Chí Dụng nhanh chóng gật đầu.
Nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt Lạc Từ ẩn hiện trong màn đêm, rơi trên mặt Giang Tri Trình, sau đó nhìn thấy anh bình tĩnh gật đầu.
Tim Lạc Từ ngưng trệ, như thể ai đó đã vô tình nhét cát vào tim cậu. Cậu dời tầm mắt sang chỗ khác, nhẹ nhàng quay sang bên cạnh, đưa lưng về phía Giang Tri Trình, nhưng bên tai lại vô thức nghe giọng nói của anh.
"Thế nào, lớn lên có đẹp không?" Sau khi Liêu Nhạc nói xong, vỗ vỗ đầu: "Sao tôi lại hỏi ngu ngốc vậy trời, nếu có thể được cậu coi trọng, khẳng định sẽ không xấu."
Giang Tri Trình như đang cười, tiếng cười trầm thấp tê dại tận xương, nhưng khi nói chuyện, âm thanh lại rất trong trẻo, đẹp đẽ, sạch sẽ cùng từ tính đặc trưng của thiếu niên: "Không nhớ rõ." Anh nói, "Yêu không lâu, cũng không quá ấn tượng, có điều...." Anh dừng lại, như đang hồi tưởng: "Nghe bọn Thẩm Hạo Phong nhận xét, hẳn là đẹp."
"Ồ!" Liêu Nhạc kêu lên một cách kỳ lạ.
Lạc Từ đột nhiên cong sống lưng, dụi mặt vào giữa chăn bông, lông mi dài như lông quạ lướt qua chăn bông mềm mại, cuối cùng khép lại.
"Lạc Từ?"
"Này, Lạc Từ?"
Cậu không ngẩng đầu lên, trong tư thế này, thanh âm trả lời hơi buồn buồn: "Không có, tôi chưa từng yêu đương"
"Cậu chưa từng yêu đương?" Liêu Nhạc có vẻ ngạc nhiên, Giang Tri Trình cũng không thể kiềm được mà nhìn sang.
"Ồ, tôi biết rồi!" Đàm Chí Dụng xen ngang nói: "Cậu hẳn là không có dục vọng thế tục!"
Không có dục vọng thế tục? Lạc Từ nâng mi lên, ánh mắt dần dần phức tạp.
Không, cậu có ham muốn khó nói, dục vọng ghê tởm nhất trên thế gian.
Trước đó, thậm chí cậu còn không biết bản thân mình, cậu đã hy vọng xu hướng tính dục của người khác cũng sẽ giống mình, vì như vậy cậu có thể...
Có thể...
Có thể làm gì? Ánh mắt Lạc Từ có phần mê mang, sau đó bị nhiễm một mảng tối đen.
Giang Tri Trình đã từng yêu, từng có bạn gái cũ -- anh là thẳng nam.
Thẳng nam.. Lạc Từ vùi hoàn toàn mặt vào trong chăn, trái tim co rút lại, cảm giác có cái gì đó mình bắt không kịp, cũng không nắm được nó nữa.
Không ai nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của Lạc Từ, mọi người cười đùa một lát, đề tài xoay chuyển, lại chuyển lên trên người Lạc Từ.
"Nói đến Giang Thành, ở đấy có không ít trường danh tiếng hơn, sao Lạc Từ lại chọn trường xa như vậy, về nhà cũng không quá tiện."
Đại học A nằm ở Lê Thành, ký túc xá có bốn, ba người không phải người bản địa Lê Thành thì chính là vùng lân cận Lê Thành, nhưng duy nhất Lạc Từ, từ nam đến bắc, gần như vượt qua nửa đất nước.
Vừa hỏi, ba người trong ký túc xá nhìn nhau, rõ ràng là tất cả đều có chút tò mò.
Về nhà không tiện à? Lạc Từ nâng tinh thần, ngước mắt lên: Nếu có thể xa hơn..
Nhưng cậu không nói ra những gì trong lòng, xoay người lại, nhưng đôi mắt lại rũ xuống: "Không nghĩ quá nhiều, vừa vặn đủ điểm, trường học thích hợp, chuyên nghành thích hợp, liền đến đây."
"Ồ, như vậy à." Liêu Nhạc và Đàm Chí Dụng không nghi ngờ gì, nhưng Giang Tri Trình nhìn Lạc Từ nhiều hơn một cái.
*******
Ngày hôm qua đã nhận được quân phục, sáng sớm hôm sau đã bắt đầu buổi huấn luyện quân sự.
Nội dung huấn luyện ngày đầu tiên không nặng nhọc, chủ yếu chia thành đội và thế đứng. Buổi sáng trời nắng khá dịu nhẹ nhưng buổi trưa nhiệt độ tăng đột ngột. Tập luyện không quá khó nhưng thời tiết nắng nóng thì khổ thật.
Thật khó để vượt qua cho đến khi nhiệt độ xuống thấp vào ban đêm, sau khi trở về ký túc xá, rốt cuộc cũng có cảm giác mình sống lại.
Khi tắm, Lạc Từ cảm thấy da sau gáy hơi nóng, nhưng cậu không quan tâm. Từ phòng tắm bước ra ghế, liền nghe thấy Đàm Chí Dụng đang lẩm bẩm: "Da trắng có khác, tắm xong sẽ như bị chưng hấp."
Chưng hấp? Lạc Từ ngẩn ra, sau đó theo bản năng nhìn vào cánh tay của mình, phát hiện nó thực sự phiếm.. Không, chính xác là hơi đỏ.
Cậu chưa kịp phản ứng, ngước mắt lên nhìn thấy Giang Tri Trình đang ngồi không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cậu, đứng yên nói: "Đừng nhúc nhích, cúi đầu."
Lạc Từ trong vô thức làm theo.
Ánh sáng đèn chiếu vào cổ của Lạc Từ, chiếu lên làn da đỏ hồng một cách chói mắt. Đặc biệt là Lạc Từ sinh ra đã trắng, theo như lời của Giang Tri Trình, cậu giống như người tuyết không tan trong ánh mặt trời như thể đã hơn mười năm không phơi dưới ánh nắng.
Đáng tiếc, Lạc Từ không phải là người tuyết, phơi nắng cũng sẽ không tan, chỉ có phiếm hồng, thậm chí còn bị trầy da.
"Bị cháy nắng." Giang Tri Trình đưa tay lên chạm vào, hỏi: "Có đau không?"
Có lẽ là do Giang Tri Trình vừa cầm chai nước đá, nên đầu ngón tay hơi lạnh, chạm vào làn da hơi nóng của Lạc Từ, có vài phần không rõ tư vị.
Như thoải mái, như hơi ngứa, cậu cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy hơi tê trong tim.
"Không sao đâu." Âm thanh của Lạc Từ điềm tĩnh, có vài phần khô khốc. Cậu ngẩng đầu lên, thuận thế tránh sự đụng chạm của Giang Tri Trình.
Giang Tri Trình không cảm thấy có gì không đúng, anh đặt tay xuống, hỏi: "Cậu có bôi kem chống nắng không? Da của cậu non quá, vẫn nên bôi một ít."
Lạc Từ trầm mặt lắc đầu.
"Làm sao vậy?" Liêu Nhạc mới tắm rửa xong ló đầu qua.
"Lạc Từ bị cháy nắng." Giang Tri Trình thản nhiên đáp, sau đó xoay người cầm điện thoại, đầu ngón tay bấm gọi một cuộc điện thoại, lúc sau, một giọng nữ mơ hồ vang lên từ đầu dây bên kia.
"Học tỷ." Giang Tri Trình cười nói với đối phương vài câu, sau đó trực tiếp nói rõ mục đích: "Chỗ chị còn thừa kem chống nắng không, cho em mượn dùng đi."
"À, có một người bạn cùng phòng của em bị cháy nắng."
"Được rồi, cảm ơn. Khi nào rảnh mời chị đi ăn."
Sau vài lời, Giang Tri Trình cúp điện thoại, nhìn lại Lạc Từ lắc lắc điện thoại của mình, nở một nụ cười đẹp trai như ánh mặt trời: "Xong rồi."
Đối diện với đôi mắt đen láy của Lạc Từ, anh giải thích thêm vài câu: "Bây giờ cũng muộn rồi, không tiện ra ngoài. Nói chung là con gái sẽ tích trữ nhiều đồ như thế này. Tôi tìm người mượn, chờ lát nữa sẽ đưa cho cậu."
Lạc Từ nhìn chằm chằm vào anh, chợt thở nhẹ một hơi, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Được." Một lúc sau, cậu vẫn hỏi ra: "Thay tôi cảm ơn bạn của anh, bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho cô ấy."
"Cái này không có hỏi." Giang Tri Trình một bộ không thèm để ý: "Hẳn là không đắt, đến lúc đó tôi chuyển là được."
Ánh mắt của Lạc Từ phân bạch rõ ràng, lộ ra kiên trì: "Được rồi." Cậu nói: "Vậy thì tôi chuyển cho anh."
Giang Tri Trình nhìn cậu một cái, cộng thêm ngày hôm qua, anh nhận ra cậu không thích nợ ân tình, liền gật đầu đồng ý.
*********
Ngày thứ hai sau khi rửa mặt xong, Lạc Từ đứng trước gương thoa kem chống nắng. Bôi được một nửa, Giang Tri Trình tiến vào đánh răng, thản nhiên nói: "Cần giúp không?"
"Không cần." Lạc Từ theo bản năng cự tuyệt.
"Ồ."
Lạc Từ đặt ngón tay lên cổ, mắt cậu quét qua làn da trắng đều của Giang Tri Trình, cậu do dự nói: "Anh có muốn bôi không?"
"Không cần." Giang Tri Trình phun ra bọt trong miệng, không chút nghĩ ngợi từ chối: "Một đại lão gia như tôi.."
Anh dừng lại, nhanh chóng sửa chữa: "Tôi da dày thịt béo, không cần dùng cái này."
Lạc Từ không quan tâm đến câu nói phía trước của anh, tầm mắt dán vào bọt nước bóng loáng trên làn da mịn màng một lúc, muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu.
Quả nhiên cậu vẫn không nói quá nhiều, khi trời đã về đêm, Lạc Từ nhìn làn da đỏ ửng ở đường viền cổ của Giang Tri Trình, sau đó ngước mắt lên, hai người nhìn nhau.
Giang Tri Trình không nhịn được khóe miệng cong lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Anh tự nhủ: "Có lẽ do tôi chưa đủ da dày thịt bếu." Sau đó anh cười hỏi: "Sáng mai có thể hỏi tôi một lần nữa không? Tôi đảm bảo không cự tuyệt."
Đuôi mắt Lạc Từ hiện lên ý cười khó có thể nhìn thấy, cậu gật đầu: "Được"
Có một đêm như vậy, nên sáng hôm sau trong phòng tắm 614, bốn chàng trai cao lớn chen chúc nhau trước tấm gương nhỏ rộng, xô đẩy cười đùa bôi kem chống nắng cho nhau.
Về lý do tại sao lại là bốn người, bởi vì Liêu Nhạc và Đàm Chí Dụng sử dụng hai món đồ đó, thấy Lạc Từ và Giang Tri Trình đều bôi kem chống nắng, họ phải thêm vào học hỏi bí quyết trở nên đẹp trai.
Có thể thấy việc thoa kem chống nắng quan trọng như thế nào.
Nhận xét
Đăng nhận xét