Chương 2: Ai mà không thích chứ
[ Giang Tri Trình......]
*****
Kết thúc kì thi đại học không lâu, Lạc Từ đến thành phố C cùng người bạn Trương Yến của mình.
Bởi vì không quen thuộc địa phương cũng không muốn tốn thời gian chuẩn bị, hai người trực tiếp đi theo đoàn.
Tại một thắng cảnh ở Thành phố C, Trương Yến như một chiếc loa phường, nhìn thấy em gái xinh đẹp nào cũng kêu bên tai Lạc Từ.
Lạc Từ nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta, sự chú ý của cậu cũng không phải ở bất kì em gái xinh đẹp nào mà chỉ chú ý một nam sinh cao lớn đang quay mặt nói chuyện với bạn của anh.
Nam sinh được mấy người bạn vây quanh, nam nữ đều có, ai cũng đều nổi bật nhưng trong số những người đấy, Lạc Từ chỉ chú ý đến một mình anh.
Bởi vì anh quá mức chói mắt, mặc dù đứng nói chuyện phiếm với bạn nhưng anh cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lạc Từ đứng cách đó vài mét, nhìn người con trai cao cao chân dài, một tay đút túi, thản nhiên đứng. Không biết người bạn của anh nói gì, nam sinh đột nhiên nhếch môi cười.
Vì đang đối mặt nên Lạc Từ chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo, điển trai của nam sinh, hàm răng trắng khi nam sinh cười và ánh sáng phản chiếu trong mắt nam sinh.
Nụ cười ấy - ấm áp, nồng nhiệt, sạch sẽ, giống như một cái móc nhỏ, bắt lấy trái tim của Lạc Từ một cách bất ngờ. Khi nó kéo, trái tim rung lên, rồi một lần nữa..
Khi Lạc Từ bình tĩnh lại, nam sinh kia đã rời khỏi nơi này với bạn của mình. Mắt cậu tìm kiếm một hồi vẫn không thấy gì, cuối cùng đành bỏ cuộc, lúc trước không nghiên cứu sâu về phản ứng bất thường này, nhưng bây giờ trong lòng lại có một cảm giác mất mát không thể giải thích được.
Vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại nam sinh ấy nữa, nhưng tại một nơi tham quan khác vào ngày hôm sau, Lạc Từ tình cờ gặp lại nam sinh và bạn của anh.
Có vẻ như họ tự đi bằng ô tô của mình, không đi theo nhóm, nhưng tình cờ gặp phải.
Mà có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chưa chơi đến một giờ, bầu trời trở nên u ám, chẳng mấy chốc bắt đầu đổ mưa. Du khách vội vã trở lại khách sạn, nhưng vẫn có một số ít người bị ướt. Cũng may là mùa hè nhiệt độ cao nên không sợ bị cảm.
Khách du lịch lần lượt tiến vào, một số trở về phòng thay quần áo, một số ít ở lại sảnh, thích thú nhìn màn mưa bên ngoài.
Lạc Trì và Trương Yến đều bị dính mưa, họ đã định thay quần áo, nhưng khi Lạc Từ vừa bước được vài bước, dư quang đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trong lòng nhảy dựng, cậu bất giác dừng lại.
"Sao thế?" Trương Yến thấy cậu dừng lại, quay đầu hỏi.
Lạc Từ không giải thích chỉ nhàn nhạt nói: "Không sao đâu, tớ đứng đây ngắm mưa, một lát nữa sẽ lên."
"Ồ." Trương Yến không nghĩ nhiều: "Vậy tớ lên trước, đừng đứng quá lâu, cẩn thận bị cảm."
"Ừm." Lạc Từ gật đầu, rồi quay đầu lại hạ thấp vành nón xuống. Nhìn về phía anh.
Nam sinh không chú ý sang bên này. Anh khoanh tay, đứng nhìn ra cửa, thi thoảng cười nói với bạn của mình.
Không biết đã nói gì, anh đột nhiên bỏ tay xuống, vén áo lên lau mặt, tiếp đó những ngón tay mảnh khảnh luồn qua mái tóc hơi ướt vuốt ngược về phía sau.
Một loạt các động tác tự nhiên, ngẫu nhiên đến mức không có gì đáng chú ý, nhưng nhịp tim của Lạc Từ đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Những chuyển động đơn giản bình thường của nam sinh dường như nó đã chuyển động chậm dần trong mắt Lạc Trì.
Ngón tay trắng sáng, mảnh khảnh, mềm mại đặt trên lưng áo vén lên, lộ ra da thịt non nớt cường tráng của thiếu niên, giống như một viên ngọc bích xinh đẹp có ánh sáng rực rỡ. Bên trên viên ngọc bích xinh đẹp, thị lực của Lạc Từ rất tốt, cậu nhìn thấy cơ bụng săn chắc của nam sinh và đường nhân ngư* mờ ảo. Đường nét xinh đẹp cùng kết cấu tinh xảo rơi vào trong mắt Lạc Từ, khiến cậu cảm thấy bối rối, tâm trí hoảng loạn, thậm chí khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên.
* Đường nhân ngư
Sau đó, nhiệt độ trên khuôn mặt cậu càng tăng khi nam sinh vuốt trán mình.
Tóc mái của nam sinh bị hất ra sau, xương cổ tay che mất đôi mắt anh. Lạc Từ chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng cùng với xương quai hàm* của hắn.
*xương quai hàm
Đột nhiên nam sinh chuyển mắt tới, khuôn mặt đẹp đẽ của anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Lạc Từ.
Vầng trán căng bóng mịn màng, làn da trắng và đôi mắt màu hổ phách* thu hút ánh nhìn của Lạc Từ. Cậu rũ mắt, lần nữa kéo vành mũ của mình xuống, tim đập nhanh, dữ dội hơn.
* Mắt màu hổ phách
May mắn thay nam sinh chỉ nhìn xung quanh một cách ngẫu nhiên, vô tình lướt qua Lạc Từ, tầm mắt anh nhanh chóng lướt qua chỗ khác.
Lạc Từ thầm thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn nữa, như chạy trốn mà quay về phòng mình.
* * *
Kể từ đó, cậu chưa bao giờ gặp lại anh.
Lạc Từ trước giờ chưa từng yêu đương, cũng chưa thích cô gái nào. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với mình vào ngày hôm đó, nhưng cậu đã đỏ mặt vì một người con trai, thậm chí anh tùy tiện làm mấy động tác cũng khiến cậu cảm thấy anh quyến rũ.
Đúng vậy, quyến rũ. Khi nhìn thấy quần áo và tóc mái của nam sinh, những gì mà Lạc Từ nghĩ đến chỉ có thể là quyến rũ.
Cảm giác này vừa mới lạ vừa lạ lẫm, vượt quá tầm hiểu biết của Lạc Từ, khiến cậu cảm thấy phấn khích nhưng cũng bối rối không thể giải thích được.
Tuy nhiên, dù cảm xúc có phức tạp đến đâu thì hầu hết những người gặp qua cuộc hành trình đều là người qua đường. Nhói lòng ngày đó đã bị Lạc Từ lãng quên theo thời gian.
Cho đến một buổi sáng nửa tháng sau, Lạc Từ đờ đẫn từ trên giường ngồi dậy, ngây người. Phản ứng kỳ lạ dưới thân khiến cậu nháy mắt nhớ lại giấc mơ đêm qua.
* * *
Đôi mắt của nam sinh rất đẹp, mặc dù Lạc Từ chưa nhìn gần nhưng cậu có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong cặp mắt kia.
Mà ở trong mộng, khi cặp mắt mang theo ý cười kia dừng trên người Lạc Từ. Tiếng cười ấm áp và mềm mại như nhiệt độ trên môi nam sinh. Mỗi tất da tất thịt trên người Lạc Từ đều cảm giác như bị điện giật khiến cậu run rẩy không kiểm soát được.
Kỹ năng không cần sao siêu, một vài nụ hôn cũng khiến Lạc Từ bị hạ gục.
* * *
Nghĩ đến đây, lông mi dài của Lạc Từ khẽ động, cậu từ từ mở mắt, đôi mắt đen hơi ẩm ướt, đuôi mắt cũng phiến hồng, sau đó cậu nhìn vào khoảng không, gọi tên của nam sinh trong mộng: "Giang Tri Trình.."
Hơi thở ổn định nhưng cậu không thể phát ra âm thanh.
Người mà cậu đã gặp trong chuyến du lịch cùng bước vào đại học, thậm chí là cùng chuyên ngành, cùng ký túc xá, hơn thế nữa, người kia chính là người khiến trái tim cậu loạn nhịp, thậm chí còn là lần đầu khiến cậu mộng xuân.
Thân phận bạn cùng phòng này, nghĩa là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, số lần chạm mặt cũng không khác các cặp đôi yêu nhau là bao.
Càng nghĩ về điều đó, Lạc Từ càng không thể bình tĩnh được. Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, quay người và đặt chiếc vali xuống, quyết định dời sự chú ý bằng cách sắp xếp lại đồ dùng.
Không có nhiều đồ nên cậu thu dọn khá nhanh, chỉ để lại khăn trải giường và vỏ chăn để sửa sang. Lạc Từ cầm lấy ga giường nhìn một lúc, mím môi rồi ném xuống giường, xoay người kéo ghế khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Lúc đầu chỉ muốn chợp mắt một lúc, trong đầu nghĩ lung tung chuyện, nghĩ nhiều, tinh thần dần thấm mệt, cuối cùng thực sự chìm vào giấc ngủ.
* * *
Khi cậu tỉnh lại, cậu cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ, sau đó cậu nghe thấy một giọng nói êm tai: "Sao cậu lại ngủ ở đây? Không khó chịu chứ?"
Lạc Từ mở mắt ra, đầu óc vẫn còn đang mơ màng, nhìn khuôn mặt dương quang tuấn tú của Giang Tri Trình, cậu ngẩn ngơ tưởng mình vẫn đang trong mơ, cánh tay tê mỏi mới đánh thức cậu.
Cậu theo bản năng nâng quơ quơ cánh tay mình, ánh mắt vẫn rơi trên mặt Giang Tri Trình, cảm thấy ánh mắt đối phương dừng lại một lúc trên mặt cậu rồi quay sang chỗ khác.
Chỉ cần dừng lại vài giây, trái tim Lạc Từ đã đập loạn nhịp, cậu đưa tay lên chạm vào mặt mình, tự hỏi liệu mình lúc ngủ có chảy nước miếng không.
Không nghĩ rằng, Giang Tri Trình chỉ đang nhìn những vết đỏ hằn trên làn da trắng sáng của cậu, cùng với mái tóc rối bù xù, làm tôn lên khuôn mặt thanh tú lại tương phản với vẻ mặt không có biểu cảm gì, làm người ta không khỏi ghé mắt nhìn.
"À, đúng rồi." Giang Tri Trình đặt hộp cơm lên bàn Lạc Từ: "Tôi không biết cậu thích món gì, gọi thêm vài món, cậu chọn món mình thích đi."
Lạc Từ nghiêng đầu nhìn, sau đó gật đầu: "Cảm ơn." Sợ anh thấy mình quá lạnh lùng, cậu nói thêm vài chữ: "Làm phiền rồi."
"Không sao, cậu đừng khách sáo" Giang Tri Trình mỉm cười, vẫy vẫy tay rồi quay người đi về phía giường của mình.
Lạc Từ mở hết hộp cơm ra, hơi giật mình.
Bốn món ăn trước mặt cậu là thịt rau, cay và không cay, cậu nếm thử phát hiện nó vẫn còn nóng.
Sau khi ăn thêm vài miếng, Lạc Từ rũ mắt đặt đũa xuống, không khỏi suy nghĩ, chả trách Giang Tri Trình có nhiều bạn bè. Một người chu đáo với người bạn cùng phòng lần đầu tiên gặp như thế, ai mà không thích chứ?
Trước khi Liêu Nhạc và Đàm Chí quay lại, Giang - chân dài- Tri Trình cầm di động nhắn tin. Nhất thời ngoại trừ tiếng điện thoại, chỉ còn tiếng nhai nhẹ của Lạc Từ.
Bầu không khí trong ký túc xá có chút yên tĩnh, Giang Tri Trình không thấy gì, nhưng Lạc Từ cảm thấy khó chịu, cậu rũ mắt ăn cơm, sau khi dọn dẹp xong, cậu ngồi trên ghế đẩu nắm chặt tay, cuối cùng đứng dậy đi đến chỗ Giang Tri Trình.
Có lẽ đã cảm nhận được bóng người, Giang Tri Trình thu lại điện thoại, nhướng mắt lộ sự nghi ngờ của mình.
Bốn mắt đối diện nhau, trong lòng Lạc Từ càng khẩn trường, vẻ mặt cũng nhẹ đi, giọng điệu bình thản, không chút thăng trầm: "Cám ơn anh đã mua đồ ăn về cho tôi, bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển anh." Nhìn vẻ mặt của Giang Tri Trình sững sờ, ngón tay Lạc Từ nắm chặt lại.
Giọng điệu của cậu có quá thẳng thừng không?
May mắn thay, Giang Tri Trình nhanh chóng nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóng, cười nói: "Không đáng bao nhiêu, không cần chuyển."
Lạc Từ: "Cần chứ."
Giọng điệu cứng ngắc. Anh nhìn xuống.
Giang Tri Trình muốn nói gì đó, nhưng không biết làm sao đột nhiên bật cười, nói: "Được rồi, add WeChat trước." Thấy anh không từ chối nữa, Lạc Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay lại để lấy điện thoại trên bàn, khi mở ra thì khựng lại, add WeChat? Cậu mím môi, quét mã trên điện thoại của Giang Tri Trình.
Sau một âm thanh ding, giao diện người dùng hiện lên. Lạc Từ nhìn chằm chằm vào bức chân dung trên trang của Giang Tri Trình.
Bức chân dung này hoàn toàn khác với những gì Lạc Từ tưởng tượng, cậu nghĩ rằng đó sẽ là một bức ảnh tự sướng của Giang Tri Trình, hoặc sẽ là một bức ảnh tràn đầy hơi thở của thiếu niên, nhưng nào ngờ đấy lại là một chú mèo Ba Tư lông xù*.
* Mèo Ba Tư lông xù
Hai bàn chân trước của mèo Ba Tư lông trắng đặt trước mặt anh một cách tao nhã. Đôi mắt xanh như rũ lại như nhìn thẳng. Trước mắt có một tia u sầu mờ nhạt, trông có vẻ cao quý và đẹp đẽ.
Lạc Từ khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào chân dung này hồi lâu, không khỏi nhìn về phía Giang Tri Trình, hỏi: "Anh thích mèo sao?"
Giang Tri Trình liếc mắt nhìn cậu một cái: "Cũng được." Anh đứng dậy, dùng những ngón tay thon dài, tự nhiên chạm nhẹ vào hình đầu mèo trên màn hình điện thoại của Lạc Từ, bật cười: "Mặc dù có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực ra bên trong cũng khá dễ thương."
Nghe anh nói, Lạc Từ hỏi: "Anh nuôi? Con này?"
"Ừ." Giang Tri Trình ngồi lại lên ghế, duỗi đôi chân dài, gõ màn hình điện thoại vài lần, đưa cho Lạc Từ xem: "Này, còn nhiều cái nữa." Lạc Từ lướt qua từng cái một, nghe giọng mang theo ý cười của Giang Tri Trình: "Lúc mới mang về thì lạnh lùng, kiêu ngạo, không cho chạm vào, phải dỗ dành mãi mới được sờ nhẹ. Thời gian lâu quen thuộc một chút, nếu cậu không để ý tới nó, nó sẽ dùng móng vuốt cào cào cậu, rồi rụt móng vuốt về, nhìn phản ứng trên mặt của cậu với đôi mắt to tròn, thấy cậu không tức giận, nó sẽ kiêu ngạo bước đến cạnh cậu, cho phép cậu chạm vào nó."
"Nhưng bây giờ nó đã quen rồi không cần phải dỗ, chỉ cần đưa tay ra, nó sẽ đi qua cho tôi sờ"
Nghĩ đến điều gì, Giang Tri Trình liền bật cười: "Thực ra, nói sờ không bằng nói vuốt mèo. Nhóc con này rất kiêu ngạo, lông tóc không được để rối. Haha, nhớ trước đây tôi sờ rất tàn nhẫn. Nó liền cào tôi mấy cái"
Đang nói về mèo, nhưng đốt sống lưng Lạc Từ tê rần, như bị ai đó trên không trung vuốt ve, ngứa đến tận đáy lòng.
Cậu nhanh chóng rũ mắt xuống, có chút ghen tị với một con mèo.
Nhận xét
Đăng nhận xét