Chương 4: Tôi mới 17 tuổi

 [Lạc Từ biết Giang Tri Trình là thẳng nam; nhưng Lạc Từ không phải thẳng nam]

*****

Trong nháy mắt, thời gian huấn luyện đã trôi qua phân nửa, nhưng thời tiết vẫn nóng rực như cũ. Chỉ có màn đêm buông xuống mới khiến người ta dễ chịu hơn chút.

Sau bữa tối, nhóm tân sinh đều vội vã chạy đến sân thể dục để tiến hành huấn luyện ban đêm. Bởi vì Liêu Nhạc và Đàm Chí Dụng ăn xong nhanh hơn nên đã rời đi trước, cuối cùng chỉ còn Lạc Từ và Giang Tri Trình từ nhà ăn đi ra.

Lạc Từ trầm tĩnh, nói cũng không nhiều, toàn bộ đều là Giang Tri Trình thỉnh thoảng nói vài câu nên bầu không khí cũng không quá mức xấu hổ.

"Cậu có muốn tham gia câu lạc bộ nào không?" Giang Tri Trình cười hỏi.

Lạc Từ suy nghĩ một lát, đang muốn trả lời, chợt thấy những người xung quanh sải bước về phía trước. Cậu hơi giật mình, vừa ngước mắt lên đã thấy một nữ sinh ngã xuống đất, Giang Tri Trình liền cúi xuống đỡ cô dậy.

Thấy thế Lạc Từ vội vàng tiến lên, đỡ 1 cánh tay khác của nữ sinh, mắt thấy sắc mặt cô tái nhợt, nhẹ giọng hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Cô khua khua tay yếu ớt nhưng lại không nói ra được.

Lạc Từ nghiêng người liếc nhìn Giang Tri Trình.

"Đưa đến phòng y tế." Giang Tri Trình rất nhanh quyết định, tiếp theo anh ngồi xổm xuống, bảo Lạc Từ đỡ cô ấy lên lưng mình, giải thích: "Huấn luyện buổi tối sắp bắt đầu rồi, chúng ta càng nhanh càng tốt không nên đến muộn."

Lạc Từ gật đầu.

Nhưng mà đợi 2 người đưa nữ sinh kia đến phòng y tế, lúc chạy tới sân thể dục thì thời gian huấn luyện đã bắt đầu.

Dọc đường đi, các đội hình đã được xếp ngay ngắn đứng im không nhúc khích, đây là tư thế vẫn thường xuyên đứng trong quân tư trước khi bắt đầu huấn luyện. Lạc Từ và Giang Tri Trình xuyên qua đội hình không ít ánh mắt đổ dồn vào hai người.

"Nhìn kìa, nhìn kìa, hai nam sinh kia ấy." Một nữ sinh hạ giọng nói với bạn của mình.

Bạn học nâng mắt thì nhìn thấy hai nam sinh mặc quân phục đang đi qua đội hình của các cô. Rõ ràng đều mặc quân phục nhưng được mặc trên người hai nam sinh kia đặc biệt bắt mắt. Nhất là một nam sinh vóc dáng cao ráo trong số hai người họ, dáng người cao như cây bạch dương, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng và đường viền hàm sắc nét, khi mặc quân phục, mang lại cảm giác hơi thở của thiếu niên tươi mát dưới ánh mặt trời.

Mà nam sinh bên cạnh, ước chừng 1m7, so với nam sinh kia thì thấp hơn nửa cái đầu, vì bị nam sinh kia che mất nên không thể thấy được mặt. Đợi bọn họ đi xa một chút, mới có thể thấy nam sinh có thân hình mảnh mai thẳng tắp tựa như một cây trúc, với đôi chân dài và vòng eo nhỏ ngay cả quân phục cũng không có cách nào che được, tỷ lệ cơ thể có thể nói là hoàn mỹ.

"Ôi vãi." Bạn học sợ hãi kêu lên.

"Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp mà nhìn." Nhận thấy sự bất thường, huấn luyện viên cau mày quát lên: "Ai cho các anh chị cử động, tôi cho các anh chị cử động sao? Thế để tôi cho các anh chị cử động, nhảy cóc 100 cái!"

Mọi người vội vàng đứng thẳng, không dám nhìn nữa.

********

"Báo cáo!" Giang Tri Trình tiến lên phía trước, tiện tay đem mũ đội lên đầu: "Xin đứng vào hàng ngũ!"

Lạc Từ đứng ở phía sau, còn chưa kịp lên tiếng, huấn luyện viên đã đi đến trước mặt hai người họ: "Đến muộn?"

"Báo cáo! Là bởi vì....." Giang Tri Trình mới nói một nửa, đã bị huấn luyện viên híp mắt cười đánh gãy lời: "Tôi không quan tâm vì sao các cậu đến muộn, bao nhiêu người trên sân như vậy tôi cũng có thấy ai đến muộn đâu chỉ có hai cậu đến muộn........."

Huấn luyện đã được ba ngày đương nhiên ai cũng biết huấn luyện viên điển hình là một con hổ biết cười, Giang Tri Trình không giải thích.

"Sau khi huấn luyện tối nay kết thúc, hai cậu ở lại huấn luyện thêm một giờ thế nào?" Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu này chính là 'hai cậu thử nói không đi!'

Quả thực tai bay vạ gió, nhưng Lạc Từ và Giang Tri Trình cũng không có phản ứng quá lớn, bình tĩnh gật đầu: "Được, huấn luyện viên."

Thấy không có hứng thú, huấn luyện viên thu lại ý cười, xua tay cho bọn họ trở lại hàng.

Sau khi huấn luyện kết thúc, Lạc Từ vừa nóng vừa mệt. Cậu đưa tay gỡ mũ xuống lau mồ hôi trên trán, đảo mắt nhìn sang Giang Tri Trình, thấy sắc mặt anh hồng hào một chút cũng không thấy mệt.

Chú ý tới ánh mắt Lạc Từ, Giang Tri Trình cong mắt nói: "Mệt rồi?"

Lạc Từ thành thực gật đầu.

"Vậy nhanh về ký túc xá tắm rửa nghỉ ngơi."

Nhưng đợi đến lúc bọn họ về đến ký túc xá, thì được báo một tin dữ.

Đàm Chí Dụng thương cảm nhìn hai người họ: "Nước ngừng rồi. Bình thường giờ này ký túc xá đã ngừng nước rồi."

Ngừng nước.....Lạc Từ cụp mắt xuống, cảm thấy người mình toàn mùi mồ hôi.

"Không sao, đừng lo." Vẻ mặt Giang Tri Trình vẫn thản nhiên không lo sự đời, nhếch môi nói: "Tôi biết trong trường có một chỗ sẽ không bị ngừng nước." Như tiếp thị mà giới thiệu: "Ở đấy lúc nào cũng có thể tắm rửa đó."

"Chỗ nào?" Đàm Chí Dụng tò mò xen mồm hỏi.

Giang Tri Trình cuối cùng thẳng thắn trả lời: "Nhà tắm lớn Đông Uyển."

********

Đông Uyển là nơi của sinh viên thể chất của trường cao đẳng, bởi vì thương xuyên huấn luyện ban đêm, lúc trở về đã quá thời gian tắm, nên có một nhà tắm riêng cho họ sử dụng. Cũng có những người giống Lạc Từ thường xuyên lỡ giờ tắm nên đến đây, nhưng đường hơi xa, đi bộ phải mất khoảng 10 phút.

Khi đến đó, vừa mở cửa ra hơi nóng đã xông thẳng lên mặt cậu, trong phòng tràn ngập hơi nước, hiển nhiên đã không ít người đến đây tắm.

Lạc Từ chưa bao giờ tắm ở phòng tắm thế này, trên đường đến đây trong lòng lo lắng nhà tắm không có vách ngăn. Tuy cậu là con trai, nhưng dù sao cũng là gay, nếu muốn KHOẢ - THÂN tắm cùng một nam sinh khác, đây là điều cậu không làm được, càng không cần phải nói 'nam sinh khác' là Giang Tri Trình

Mỗi lần nghĩ đến Giang Tri Trình, cậu không tránh khỏi nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp Giang Tri Trình, mà cũng lại nhớ đến giấc mơ kia, Lạc Từ không biết là bản thân bị cái nóng mùa hè hay là trong tim đang bốc cháy mà trên mặt cậu nóng đến sắp bỏng luôn rồi.

May mà bên trong phòng tắm tốt hơn cậu nghĩ nhiều.

Bên trong phòng tắm có vách ngăn, bất quá cũng không phải gian nào cũng là 1 người tắm, có vài cái 2 người hoặc 3 người 1 gian, chỉ là đơn giản phân chia một chút, nhưng chốt lại là ừ thì cũng có nhưng có như không mà thôi.

Lạc Từ tự giác tìm gian cho 1 người, kết quả kéo cửa ra bên trong đều có người. Cậu nhất thời đứng hình tại chỗ, càng gay go hơn là phía sau còn truyền đến giọng Giang Tri Trình: "Lạc Từ, bên này nè."

Cậu quay đầu lại, thấy Giang Tri Trình đi vào gian 2 người, vẻ mặt tự nhiên mà gọi Lạc Từ qua.

Lạc Từ biết Giang Tri Trình là thẳng nam; nhưng Lạc Từ không phải thẳng nam, Giang Tri Trình đương nhiên không biết, anh càng không biết tâm tư trong lòng Lạc Từ đối với anh thế nào cho nên mới có thể thản nhiên rủ Lạc Từ tắm chung một gian như thế.

Giang Tri Trình có thể tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến còn Lạc Từ thì không. Trong mắt Giang Tri Trình hai người đều là con trai, đừng nói con trai có thể tắm cùng nhau trong 1 gian, mà ngay cả 'đấu súng' với nhau cũng tính là bình thường. Nếu Lạc Từ cự tuyệt, ngược lại dễ làm cho người ta hoài nghi hơn.

Nhưng mà...........lông mi Lạc Từ run lên, tựa như cánh bướm bị kinh hãi mà vội vàng vỗ cánh tránh né, biểu thị nội tâm chủ nhân đang lo lắng bất an.

"Cậu làm sao vậy?" Giang Tri Trình thấy Lạc Từ do dự nghi hoặc hỏi.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, hơi thở quen thuộc bao phủ Lạc Từ, tiếp theo một bàn tay vỗ nhẹ bả vai Lạc Từ, cậu sợ tới mức run nhẹ một cái không dễ nhận ra.

"Không sao." Lạc Từ nghiêng người né bàn tay Giang Tri Trình, trốn vào gian 2 người.

Nhưng mà Giang Tri Trình đã đi vào sau. Lạc Từ vội vã quay lưng lại, thu mình lại dưới vòi hoa sen trong góc, nâng mắt nhìn ánh trắng mờ ảo trong phòng tắm, may mà đèn đã tắt nên cậu cũng không quá mức lúng túng.

Nhưng mà mắt không nhìn, nhưng tai lại thính hơn bao giờ, sau lưng không ngừng có tiếng động, làm lòng người tâm phiền ý loạn.

Âm thanh quần áo ma xát, Giang Tri Trình tựa như đang cởi quần áo, rất nhanh tiếng nước ào ào vang lên, chảy xuống mặt đất, một vài giọt nước bắn vào lưng Lạc từ.

Cậu rụt chân lại, ngón tay cứng ngắc mà cởi quần áo ra, đến cuối chỉ còn lại mỗi quần lót. Khi định cởi quần lót ra thì cậu dừng lại, nhanh chóng vươn tay mở vòi nước.

Nước chảy xuống, tiếng tim đập hòa vào trong nước. Lưng Lạc Từ cứng ngắc, cậu buông lỏng một chút.

Nhưng còn chưa đợi cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên cậu nhớ ra mình quên mang theo sữa tắm.

Ban ngày một thân mồ hôi, chỉ dựa vào nước chắc sẽ không sạch. Tuy Lạc Từ không bị khiết phích, nhưng cũng thích sạch sẽ hơn. cậu không thể chịu được một thân dính nhớp tắm rồi mà vẫn không sạch......Cho nên, làm sao bây giờ? Mượn được không?

Chỉ là...........Cậu khó xử muốn chết.

Cậu cau mày, thật sự không có dũng khí xoay người.

Thẳng đến khi bả vai bị huých một cái: "Sao lại không tắm?" Giang Tri Trình tựa như đoán được, ngay sau đó cười hỏi: "Có phải cậu quên mang sữa tắm không?"

Như được đại xá, Lạc Từ đưa lưng về phía anh gật đầu.

"Đây, dùng của tôi đi. Cậu có muốn dùng dầu gội không?"

"Muốn." Khi nhận đồ, nếu quay lưng về phía anh thì không được, Lạc Từ đành phải xoay nửa người lại, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, nhận đồ trong tay Giang tri Trình.

Nhưng dù có trốn thế nào, cũng không thể tránh được nhìn vào phần dưới ngực anh.

Ban đêm rất tối, màn đem buông xuống nhẹ nhàng, lồng vào da nam sinh như được tráng một lớp huỳnh quang. Càng nhìn càng thấy dáng người của anh không chê vào đâu được, nhất là bụng dưới được che bởi một lớp vải mỏng, lại bị nước ngấm vào vị trí đó, tựa như một con mãnh thú đang yên giấc mùa đông, không biết lúc 'thức tỉnh' thì sẽ như thế nào.....

Hai bên tai Lạc từ đỏ chót, cậu xấu hổ mà dời mắt đi.

Không biết ánh trăng đang công bằng không, nhưng cậu thấy Giang Tri Trình, Giang Tri Trình đương nhiên cũng có thể thấy cậu.

Ánh mắt Giang Tri Trình lướt qua trên người Lạc Từ, không khỏi cảm thán kêu lên cậu ta trắng quá, xem như là được nước tôn lên da, nhưng cũng quá gầy, anh chưa gặp nam sinh nào có eo nhỏ như vậy, cảm giác một tay cũng có thể ôm vào.

Nghĩ nghĩ, cũng không khỏi thốt ra khỏi miệng: "Cậu gầy quá."

Lạc Từ kinh ngạc nâng mắt lên lại nghe ạm nói: "Nên ăn nhiều một chút, nhiều thịt mới cao lên được."

Anh cảm thấy cậu thấp sao?

Khi ở Giang Thành, Lạc Từ được đánh giá là cao hơn các bạn cùng lứa, nhưng khi đến đại học A, cậu phát hiện nam sinh ở đây đều rất cao, cơ bản toàn là 1m8 trở lên, 1m9 cũng không ít, vì thế có vẻ Lạc Từ 1m76 thì lùn thật.

Mà Giang Tri Trình..........Lạc Từ lặng lẽ nâng mắt liếc nhìn anh một cái, hẳn là  cao gần 1m9.

So như vậy quả thật cậu hơi lùn. Lạc Từ có hơi mất mát.

Giang Tri Trình thuận miệng nói, vốn không nghĩ nhiều, ánh mặt lại liếc nhìn người Lạc từ, cảm thấy rằng mặc dù cậu giống như một con gà trắng, nhưng vẫn có một lớp cơ hơi nhạt ở bụng, mặc dù nó hơi nhạt, nhưng cũng không quá tệ.

Giang Tri Trình nghĩ gì nói nấy.

"Gầy thì gầy, nhưng vẫn có chút bắp thịt, luyện nữa là tốt rồi." Lạc Từ nghe Giang tri Trình nói.

Cho dù ạm nói thật lòng như vậy, nhưng vẫn chỉ là khách sáo an ủi, tâm tình Lạc Từ tốt lên một chút. Cậu nói cảm ơn, xoay người đưa lưng về phía Giang Tri Trình.

Qua một lúc lâu sau, khi Giang Tri Trình mặc quần áo, thì nghe thấy âm thanh của nam sinh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang lên bên tai: "Tôi mới 17 tuổi."

Cho nên? Giang Tri Trình có chút không hiểu mà nhướng mày, quay đầu lại nhìn cậu.

Giọng nói nam sinh trầm xuống: "Còn có thể cao."

Giang Tri Trình định nói cao cũng không được bao nhiêu, nhưng không biết làm sao, cảm thấy giọng điệu bình tĩnh của cậu, nghe ra vài phần xấu hổ, vì thế anh nói: "Đúng vậy, cho nên phải ăn nhiều một chút."

"Ừm." nhận được tán thành, đuôi mắt Lạc Từ hơi cong lên khó mà có thể thấy được.


Chương 3 | Chương 5

Nhận xét