Chương 1: Bạn cùng phòng
[Cậu là một người đồng tính, hoặc một người đồng tính có tâm tư với người bạn cùng phòng mới của mình.]
* * *
"Học đệ, chúng tôi giúp ."
Sáng sớm, mặt trời xuất hiện, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt Lạc Từ, chạy dọc từ cằm đến cổ cậu. Làm dịu đi khuôn mặt trắng lạnh quá mức của cậu.
Cậu hờ hững nhìn, đôi mắt đen như sương mù đắm chìm trong hồ nước, hai học tỷ chào đón tân sinh viên im lặng trong giây lát.
Hai vị học tỷ vẫn kiên trì, cố gắng kéo vali của cậu.
Lạc Từ lùi lại một bước, sau đó dùng tay xoay cần gạt trong tay, xách va li đi nửa bước.
Cậu nâng mắt, lạnh lùng nói: "Không cần, cảm ơn". Nói xong, cậu gật đầu với hai vị học tỷ vẫn đang còn ngẩn người, sau đó kéo vali rời đi.
Hai vị học tỷ cuối cùng cũng hoàn hồn lại nhìn theo bóng lưng của Lạc Từ, trong mắt họ đều là sự kích động cuồng nhiệt
"Aaaaaaaaa!" một trong số họ nắm lấy cánh tay của người kia mà lắc lắc để thể hiện sự phấn khích của mình: "Cực phẩm! Cực phẩm! Đây chắc chắn là cực phẩm sinh viên năm nhất mà tôi từng thấy!"
Một người khác nắm tay bạn mình và gật đầu liên tục: "Aaa! Được đó! Quá tốt rồi! Hôm qua làm miễn phí sức lao động nguyên một ngày, cuối cùng sáng nay chúng ta bắt được một người!"
"Nhanh lên! Mau chụp ảnh đăng lên bạch tường*, để các thư ký nhanh chóng tìm tất cả thông tin của cậu ấy". Các cô vội vàng lấy điện thoại ra: "Ơ? Người đâu?"
* Bạch tường là diễn đàn tỏ tình (theo baidu)
Lạc Từ một tay kéo vali, tay kia cầm sách hướng dẫn cho tân sinh viên.
Đại học A có diện tích rộng, nhiều khu ký túc xá, may mắn thay cậu định hướng tốt. Nhìn bản đồ trong sổ tay của tân sinh viên, cuối cùng cũng tìm được đến ký túc xá.
* * *
Hầu hết các sinh viên năm nhất khi vào ký túc xá đều được bố mẹ hoặc bạn bè đi cùng, không biết họ nói gì mà cười rôm rả suốt quãng đường.
Lạc Từ nhận chìa khóa vào ký túc xá, đội mũ lên, hạ thấp vành mũ rồi lặng lẽ đi qua đám đông ồn ào.
Cánh cửa ký túc xá khép hờ, bên trong thi thoảng có tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười, sôi nổi không kém gì bên ngoài.
Lạc Từ đứng ngoài cửa vài giây, giơ tay mở cửa rồi bước vào.
Nhất thời cả ký túc xá yên lặng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh bánh xe của vali chuyển động.
Lạc Từ cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhưng không ngẩng đầu lên ngay. Ngay khi cậu vừa thả tay cầm vali ra đột nhiên cảm thấy vai mình bị đập một cái, ngay sau đó là một giọng nam hơi thô: "Hi, bạn cùng phòng mới"
Lạc Từ chậm rãi ngước mắt lên, đối diện cậu là một khuôn mặt tươi cười với đôi lông mày rậm và đôi mắt to.
Người nọ rõ ràng đã sửng sốt khi nhìn thấy Lạc Từ ngước mắt lên, rồi buông tay ra, ngơ ngác lẩm bẩm: "Em yêu, bạn này lớn lên cũng quá xinh đẹp rồi"
"Có chuyện gì vậy?" bạn cùng phòng Liêu Nhạc nhìn thấy tên ngốc to con cười ngây người, mở một nụ cười rồi đặt tay lên vai anh ta, ánh mắt dừng trên mặt Lạc Từ, ngay sau đó dùng giọng điệu khoa trương nói: "Oa! Nữ Oa tỷ tỷ của tui ơi, hôm nay muốn đến gặp chị để nói chuyện chân tình"
Ngoại trừ Lạc Từ, tất cả mọi đều không nhịn được cười. Mẹ của Liêu Nhạc vỗ vai hắn, bất lực nói: "Đừng vớ vẩn, nói chuyện đàng hoàng".
Sau đó, bà mỉm cười nhìn Lạc Từ: "Có điều lớn lên rất xinh đẹp, da còn trắng hơn con gái."
Lạc Từ không giỏi ứng phó với tình huống này, cuối cùng chỉ gật đầu rồi nói: "Chào dì ạ"
May thay mẹ Liêu Nhạc chuyển sang chủ đề khác: "Sao không thấy người nhà, con đi một mình à?"
Lạc Từ vâng một cái, cụp mắt xuống đặt tay lên cần gạt, dùng đầu ngón tay vuốt vuốt. Mẹ Liêu Nhạc muốn nói gì đấy nữa thì bà nghe thấy tiếng cười đùa của những nam sinh ngoài cửa.
"Trình nhi, đừng nói, trường học tốt chính là không giống nhau. Mặc dù tôi chưa vào ký túc xá của cậu, nhưng tôi cá là nó sẽ tốt hơn nhiều lần so với khu ổ chuột của tôi."
"Điều đó còn cần phải nói, đại học hạng ba của cậu có thể so với người đại học A à." Nam sinh kia chế nhạo.
"Mẹ kiếp, sao lại là trường đại học hạng ba, trường tôi dù hỏng cũng có thể coi là hạng hai!"
"Hehe!"
"Tính tình tôi cực kỳ nóng nảy! Tên điên này, cậu thử nói lại xem?"
"Được rồi" Hai người kia dường như đã kiềm chế lại. Trong hành lang hơi ồn ào, một giọng nam êm tai vọng vào tai Lạc Từ, mang theo chút lười nhác nói: "Hai người có thể dừng lại một chút được không, nói là tới tiễn tôi, nhưng kết quả lại làm phiền tôi nguyên một đường, lỗ tai tôi sắp bị điếc luôn rồi."
"Tiễn cậu đi? Rõ ràng là chúng tôi đến xem đại học A.."
"Này, cậu đang làm gì vậy.. này, Giang Tri Trình, cậu muốn tạo phản có đúng không?"
"Hahahaha.."
Cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy một nam sinhsinh cao lớn đẹp trai với làn da trắng nhất đứng ở giữa, đang mỉm cười trấn áp hai người bạn của mình.
Mặc dù bạn của anh đã la mắng để anh buông ra, nhưng dãy dụa cũng vô dụng.
Hai tay nam sinh đang chế trụ nên không thể nhấc tay lên, vì vậy hắn đã giữ nguyên tư thế này mỉm cười chào mọi người: "Xin chào".
Và sau đó tầm mắt anh nhìn qua Lạc Từ đang đội mũ không thấy rõ mặt, rồi dừng trên người mẹ Liêu Nhạc, sau đó thu lại cánh tay, nghiêm túc cười nói: "Chào dì ạ."
Mẹ Liêu Nhạc mỉm cười gật đầu.
Liêu Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Tri Trình, nói nhỏ với tên ngốc to con Đàm Chí bên cạnh mình: "Đây là một anh chàng đẹp trai khác. Chẳng lẽ việc tuyển sinh khối A không chỉ phụ thuộc vào điểm số, mà còn về ngoại hình nữa à?"
"Cậu thấy tôi nói đúng không Lạc Từ." Hắn dùng cùi chỏ đẩy Lạc Từ, thấy cậu đang quay đầu sang một bên, vành mũ được kéo rất thấp, che đi gần hết khuôn mặt, hắn nhìn thấy chiếc cằm nhọn và đôi môi đỏ mọng đang mím lại.
Lạc Từ không nói, cậu cụp mắt xuống, những ngón tay ở sau người run lên.
* * *
Là anh ấy.. Làm sao có thể là anh ấy được?
"Này, cậu có chuyện gì vậy?" Liêu Nhạc nhìn Lạc Từ một cách kỳ lạ.
Lạc Từ định thần lại, không giải thích, chỉ lắc đầu.
"Cậu.."
"Nhạc Nhạc, mẹ đi đây. Nhớ đừng tiêu tiền linh tinh. Hết rồi thì tìm ba của con ấy, mẹ không có tiền, đừng tìm ta mẹ." Lời nói của Liêu Nhạc đã bị mẹ hắn đánh gãy, hắn nhanh chóng quay qua trợn mắt nói: "Mẹ thực sự là mẹ của con àà!"
Mẹ Liêu Nhạc rời đi, trong ký túc xá chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi. Không có các bậc tiền bối, bầu không khí thoải mái hơn trước.
"Trình nhi, cậu ngủ ở giường nào?" Bạn của Giang Tri Trình hỏi một cách thản nhiên.
"Còn lại giường 2 và 3, cậu.." Liêu Nhạc dừng lại.
Giang Tri Trình hiểu ra, duỗi tay ra cười nói: "Giang Tri Trình."
"Được rồi, Giang Tri Trình, cậu cùng Lạc Từ thảo luận xem ngủ giường nào?"
"Lạc Từ?" Giang Tri Trình vô thức nhìn chàng trai đang đội mũ, từ khi bước vào không nghe thấy nam sinh lên tiếng.
Lạc Từ vẫn không nhìn lên, Giang Tri Trình không nhìn rõ mặt cậu, chỉ biết rằng dáng người cậu gầy hơn so với những nam sinh khác, khuôn mặt trắng, áo ngắn giản dị, quần jean màu xanh nhạt rộng rãi, làn da trắng nõn lạnh lẽo lộ ra, đặc biệt là cái cổ trắng nõn, đường cong ở hông uyển chuyển, tạo cho người ta cảm giác sạch sẽ, nhưng cũng đồng thời làm cho người ta cảm giác có vài phần yếu ớt.
Người bạn cùng phòng này, Giang Tri Trình nhướng mày, không phơi nắng sao? Chẳng khác Bạch Tuyết là mấy.
Một lúc sau cười hỏi: "Cậu muốn ngủ ở đâu?"
Lạc Từ cuối cùng cũng ngước mắt lên liếc nhìn anh, trước khi Giang Tri Trình kịp nhìn thấy khuôn mặt của cậu, cậu đã thu hồi tầm mắt, đi thẳng về phía giường 2.
Thấy cậu đã có quyết định, Giang Tri Trình cũng không nói gì, cầm lấy túi từ một người bạn mình ném lên giường, sau đó quay qua cười: "Hiện tại vẫn còn sớm, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo? Đã sắp đến giờ trưa rồi chúng ta cùng đi ăn trưa, tiện thể làm quen."
"Ổn không?" Bạn bè của Giang Tri Trình đương nhiên không phản đối. Liêu Nhạc và Đàm Chí nhìn nhau rồi gật đầu, vì vậy ánh mắt của mọi người rơi vào Lạc Từ.
"Cảm ơn, không cần đâu." Nhận ra ánh mắt của mọi người, giọng nói của Lạc Từ trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
Một người bạn của Giang Tri Trình, hắn không thể không thuyết phục: "Chúng ta đều đi ra ngoài, để cậu ở lại một mình có chút không ổn. Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, ra ngoài dạo chơi đến khi về rồi nghỉ ngơi cũng được."
"Đúng vậy." Giang Tri Trình gật đầu và bước đến chỗ Lạc Từ: "Trở về rồi nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi sẽ không làm phiền cậu."
Cách nửa mét, hương thơm tươi mát trên quần áo anh truyền đến cậu, với nhiệt độ đầu mùa thu, hương thơm quây quanh Lạc Từ. Cậu căng thẳng đến mức thân thể cứng ngắc, hô hấp có chút không được tự nhiên nhưng vẫn bình tĩnh thốt ra, cậu vẫn cự tuyệt: "Không phải, tôi đêm qua ngủ không nhiều, bây giờ có một chút buồn ngủ."
Nghe vậy, Giang Tri Trình cũng không thuyết phục nữa: "Được, cậu ngủ bù đi, chúng tôi quay lại mang đồ ăn cho cậu. Có kiêng gì không?"
Lần này Lạc Từ không từ chối, vì vậy cậu cởi mũ xuống, tóc mái trên trán hơi rối cong lên: "Không có."
Giang Tri Trình nhìn thấy động tác của cậu, chốc lát mới gật đầu.
Chờ khi bước ra khỏi ký túc xá, mới nhận ra vẻ ngoài người bạn cùng phòng của ạnh có vẻ hơi thanh tú.
"Không nói, bạn cùng phòng của cậu khá lạnh lùng, nhưng cậu ta thật sự rất ưa nhìn."
"Này, cậu cũng cảm thấy cậu ta đẹp? Lúc bỏ mũ ra tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi lớn như thế này chưa bao giờ thấy một nam sinh nào lớn lên giống một cô gái như thế."
"Đừng có tùy tiện nói về ngoại hình của người khác." Giang Tri Trình chụp một bức ảnh hai người họ. "Tất cả đều là do ba mẹ ban cho."
* * *
Lạc Từ nghe thấy tiếng bạn bè của Giang Tri Trình đang nghị luận ở ngoài cửa, vai cậu buông thõng xuống, không có một chút sức sức lực để đứng vững, sau đó đưa tay lên che lại đôi mắt, đầu ngón tay mảnh khảnh lại run lên.
Cậu lạnh lùng ở đâu đâu chứ? Cậu chỉ là quá căng thẳng, quá bất lực, nhất thời không biết làm sao để cùng Giang Trì Trình hòa hợp. Cậu sợ bản thân không khống chế được phản ứng của mình, để Giang Tri Trình thấy được sự khác biệt.
Đối với chuyện gì đã xảy ra, Lạc Từ hơi khó nói.
Bởi vì cậu là một người đồng tính, hoặc một người đồng tính có tâm tư với người bạn cùng phòng mới của mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét