Phiên ngoại 3: Hôn lễ
[Thời gian thấm thoắt, mặc kệ đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ, thì vẫn sẽ thuỷ chung hướng về phía nhau mà bước tới.]
Sau đêm động phòng hoa chúc chính là ngày diễn ra hôn lễ chính thức.
Mặc dù yêu cầu của hai người bọn họ rất đơn giản, chỉ cần một nghi lễ giản lược phóng khoáng là được. Nhưng cũng cần phải đúng quy trình sáng sớm rời giường, trang điểm thay quần áo.
Khi Lý Phong gõ cửa phòng bọn họ, mới cách thời gian Kỳ Bạc Ngôn cùng Kỷ Vọng kết thúc chuyện mây mưa chưa đến 1 tiếng. Kỳ Bạc Ngôn ngủ chưa tới 40 phút, nhưng ngược lại Kỷ Vọng bất tỉnh lại thành ra ngủ được nhiều hơn Kỳ Bạc Ngôn một chút.
Kỷ Vọng lê cơ thể mỏi mệt, lý trí chiếm quyền chủ động, ý thức được hôm nay là một ngày trọng đại, adrenalin phát huy hết công dụng, anh nhanh chóng đứng dậy xuống giường, rửa mặt thay quần áo.
Mà lúc này, Kỳ Bạc Ngôn ở trên giường mới gian nan cử động, tóc tai rối bời ôm ổ chăn còn sót lại độ ấm của Kỷ Vọng, bắt đầu gắt ngủ.
Kỷ Vọng làm ướt hai tay, lại đây xoa xoa mặt hắn, hy vọng hắn có thể tỉnh táo một chút, Kỳ Bạc Ngôn cau mày tránh đi, bày ra dáng vẻ 'nếu trời có sập xuống, cũng đừng mơ mà ảnh hưởng đến ông đây đang ngủ nhá.'
"Bạc Ngôn, dậy thôi, hôm nay chúng ta phải kết hôn."
Kỳ Bạc Ngôn hận không thể chôn luôn mặt vào trong gối: "Anh à, 10 phút nữa."
Kỷ Vọng mềm lòng: "Vậy em ngủ đi, anh nói Lý Phong đến sân thượng thay em diễn tập, lát sẽ nói cho em biết quá trình."
Kỳ Bạc Ngôn giãy dụa từ trong ổ chăn ló mặt ra, bờ môi hồng nhuận, làn da trắng nõn, so với Kỷ Vọng trông càng tươi tắn thoả mãn hơn nhiều.
"Hai người muốn tập luyện thế nào?" Kỳ Bạc Ngôn mở to hai mắt, đã không còn buồn ngủ nữa, đây là bị dọa sợ đến tỉnh rồi.
Kỳ Bạc Ngôn: "Anh đừng nói sẽ đi thảm đỏ với Lý Phong, để hắn đeo nhẫn cho anh nha! Em mới là chồng anh đó!"
Lúc này đã biết mình là chồng rồi, Kỷ Vọng xoa xoa đầu hắn: "Vậy chồng có muốn ngủ thêm một lát nữa không?"
Kỳ Bạc Ngôn xốc chăn lên: "Ngủ cái gì mà ngủ! Vợ đã muốn đi thảm đỏ với người khác rồi kìa."
Lý Phong gõ cửa một lúc, bên trong cuối cùng cũng mở ra, Kỳ Bạc Ngôn mặc áo choàng tắm lỏng lẻo, để trần hai đùi, Lý Phong vô tội đến đáng thương bị Kỳ Bạc Ngôn hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái.
Anh ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng Kỳ Bạc Ngôn đang gắt ngủ, công kích bừa bãi.
Lý Phong hỏi: "Bây giờ có thể để chuyên gia trang điểm vào không?"
Anh ta tìm được hai chuyên gia trang điểm nước ngoài, bởi vì phải giữ bí mật, cho nên để họ ký hợp đồng thoả thuận.
Kỳ Bạc Ngôn nói đợi một lát, cửa lần nữa được mở ra, lần này hắn đã mặc xong vest trắng, đang đeo nơ cho Kỷ Vọng, chỉnh lý cổ áo cứng cáp bị lệch che đi cổ anh, ngăn cách những vết tích mờ ám.
Chuyên gia trang điểm đi vào, hai người đều được dặn dò, không nói nhiều lời, tay chân nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã trang điểm xong.
Kỷ Vọng muốn nhanh một chút, mái tóc dài của Kỳ Bạc Ngôn còn phải tạo kiểu.
Không quá cầu kỳ mà uốn xoăn sóng nhẹ, rồi lại buộc thành một túm nhỏ, kết hợp với bộ vét nhìn thật sự rất đẹp, giống như một công tử nhà giàu.
Dựa vào gia thế mà nói, Kỳ Bạc Ngôn quả thật là công tử nhà giàu, Kỳ gia lại quyền quý, có điều bây giờ cũng không có liên quan gì đến Kỳ Bạc Ngôn nữa.
Kỳ Bạc Ngôn dùng cách thức cực đoan nhất, khiến bản thân không còn giá trị.
Hắn thông qua phương pháp giải phẫu tuyến thể, khiến bản thân không thể đánh dấu omega, đồng thời cũng không thể làm omega mang thai.
Một Alpha không thể sinh sản để tạo ra thế hệ tiếp theo, đương nhiên sẽ mất đi tư cách cạnh tranh.
Kỳ Chính Tùng giận tím mặt, nhưng không có làm ra hành động gì quá đáng với Kỳ Bạc Ngôn.
Dù sao cũng là huyết mạch của Kỳ gia, bị tước đi quyền thừa kế tài sản, căn bản cũng lười quản hắn.
Mà thừa kế tài sản, vừa hay là chuyện Kỳ Bạc Ngôn chẳng mấy bận tâm, bởi vì hắn có đủ tiền.
Thời điểm tiến hành ca phẫu thuật này, Kỷ Vọng còn không biết. Chờ đến khi anh biết được chân tướng chuyện này, vết sẹo giải phẫu của Kỳ Bạc Ngôn cũng đã lành lại.
Anh thật sự tức giận khi Kỳ Bạc Ngôn tùy ý làm bậy, vừa giận chính mình không phát hiện kịp thời để ngăn cản Kỳ Bạc Ngôn.
Anh chạm vào vết sẹo do phẫu thuật của Kỳ Bạc Ngôn, hốc mắt ửng đỏ: "Nếu tương lai em hối hận thì làm sao bây giờ?"
Đời người dài như vậy, nếu sau này Kỳ Bạc Ngôn muốn có một đứa con thuộc về mình, vậy có cảm thấy hối hận vì quyết định ngày hôm nay của bản thân hay không.
Kỳ Bạc Ngôn hỏi anh: "Hối hận cái gì? Dùng điều kiện này có thể đổi lấy tự do, em cảm thấy rất có lời, không hối hận chút nào hết."
Lúc này Kỷ Vọng nhìn đến vết sẹo phẫu thuật sau gáy của Kỳ Bạc Ngôn, đau lòng lại lần nữa dâng lên.
Nhưng hôm nay là ngày kết hôn, Kỷ Vọng hít sâu một hơi, không muốn nói những chuyện không vui này, anh cầm lấy hoa cài áo cùng với nơ, tự tay đeo lên cho Kỳ Bạc Ngôn.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, là Trần phu nhân - bà nội của Kỷ Vọng mặc một bộ sườn xám đỏ, thần thái xán lạn đi đến.
Song thân của Kỷ Vọng không còn, quan hệ cùng với ông bà ngoại cũng rất lạnh nhạt, sau khi thông báo cho phía bên kia anh kết hôn với một Alpha, đáp lại của đối phương chính là lập tức cúp điện thoại.
Nhưng bà nội không giống vậy, đối với Kỷ Vọng mà nói, bà nội mới là người quan trọng nhất.
Bà nội năm nay đã 75, ba Kỷ là con một của bà, lại không ngờ rằng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, từ đó về sau, bà cùng huyết mạch mà con trai bà để lại sống nương tựa lẫn nhau.
Kỳ Bạc Ngôn từng nói qua, có thể để bà nội chậm rãi chấp nhận hắn, không cần quá gấp gáp.
Hắn biết bà nội là người thân quan trọng nhất đối với Kỷ Vọng, hắn không muốn bởi vì hắn lại khiến Kỷ Vọng cùng bà nội xảy ra mâu thuẫn.
Nào biết Kỷ Vọng vậy mà trực tiếp đón bà nội đến hôn lễ của bọn họ, ngàn dặm xa xôi ngồi máy bay, đầu tiên để bà nội đến nước M, nghỉ ngơi mấy ngày, xem như là đi chơi du lịch.
Lúc bà nội đi vào phòng, Kỳ Bạc Ngôn lập tức ý thức được thân phận của vị lão nhân trước mặt này, trước đó, hắn chưa từng gặp qua bà nội.
Cơ thể Kỳ Bạc Ngôn căng cứng, không thể tin được mà liếc nhìn Kỷ Vọng một cái.
Trần phu nhận cười tủm tỉm đánh giá người trẻ tuổi trước mắt mình: "Cao lớn, gầy rồi, vẫn đẹp trai lắm."
Kỳ Bạc Ngôn cẩn thận từng li từng tí nói: "Bà nội."
Trần phu nhân nhét phong bao tiền mừng vào trong tay hắn, nói ra lời tuyên bố: "Cháu bà đã thích con nhiều năm như vậy, bây giờ con kết hôn với nó, già đây thật sự rất vui lòng."
Bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của bà cụ khiến lòng bàn tay Kỳ Bạc Ngôn chảy đầy mồ hôi, hắn ngượng ngùng không thôi: "Cảm ơn bà nội."
Kỷ Vọng bước đến đỡ bà: "Thế nào, năm đó bà còn nói cháu cưới không được em ấy."
Bà nội vỗ vỗ cánh tay Kỷ Vọng: "Người thật còn đẹp hơn trong ảnh, em gái Từ nhà bên còn nói cháu dâu của mình tốt, rõ ràng cháu trai bà tìm tốt hơn."
Kỳ Bạc Ngôn nhạy bén bắt được từ mấu chốt: "Năm đó?"
Kỷ Vọng nói với giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh: "Năm đó khi hẹn hò với em, cũng đã nói qua cho bà nội rồi."
"Bà nội cũng không phải ngay từ đầu đã thông suốt như vậy." Kỷ Vọng trêu ghẹo nói.
"Nói bậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên bà cũng đã rất thích Ngôn Ngôn rồi." Bà nội quở trách, còn buông lỏng tay Kỷ Vọng ra, lại đây ôm ôm Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn phối hợp cúi người xuống, ôm lại cụ nhà. Trên người Trần phu nhân có mùi hương rất quen thuộc, rất ấm áp khiến người ta quyến luyến mãi không thôi. Tựa như ở bên ngoài có bao nhiêu chuyện uất ức, đều có thể tan biến ngay trong cái ôm ấm áp này.
Trong lúc nhất thời hắn có chút ghen tị, hắn cũng muốn có một bà nội như vậy. Có điều rất nhanh đã ý thức được mình không cần phải ghen tị, bởi vì bây giờ bà nội cũng là bà của hắn rồi.
Kỷ Vọng của hắn, bà nội Kỷ Vọng cũng là của hắn đó.
Kỳ Bạc Ngôn thỏa mãn cong mắt cười, mệt mỏi khi không ngủ đủ giấc cũng bị xua tan không còn một mảnh.
Cửa phòng lại bị đẩy ra, là dì cùng với Thịnh Ly đang mặc trang phục phù rể.
Tống Cách cũng đến đây, dẫn theo bạn gái cậu ta khóc đến sưng hết cả mắt.
Bạn gái Tống Cách tên Hạ Nguyệt, cô biết chuyện hôn lễ của Kỳ Bạc Ngôn, không phải bởi vì Tống Cách nói cho biết, mà do Hạ Trương Dương là anh họ của cô nói.
Lần này cô vốn chỉ đơn thuần đi theo anh họ đến nước M để du lịch, sao có thể nghĩ sẽ trùng hợp gặp mặt như vậy.
Idol của cô ở đêm concert công khai chuyện tình cảm, bây giờ còn muốn kết hôn.
Hạ Nguyệt vừa mới trang điểm xong, thời khắc nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn mặc vest trắng, lại hu hu oà khóc.
Tống Cách luống cuống tay chân, luôn miệng giải thích với Kỷ Vọng: "Xin lỗi, xin lỗi, bây giờ tôi đưa cô ấy ra ngoài."
Hạ Nguyệt vừa nhìn mặt đất vừa khóc rấm rứt nói: "Huhuhu Kỳ gia, anh phải hạnh phúc nha!"
Bộ dáng khóc bù lu bù loa kết hợp với khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô thực sự rất hài hước, trái tim mỏng manh của fan nhỏ như vỡ vụn, còn những người xung quanh thì được phen cười nghiêng ngả.
Lúc này Kỳ Bạc Ngôn đi đến trước mặt cô, Hạ Nguyệt đem chút nghẹn ngào nén lại trong cổ họng, hơi nấc một cái, mở to đôi mắt trông mong nhìn Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn trầm giọng nói: "Anh cực kỳ hạnh phúc, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong suốt 26 năm cuộc đời anh."
Hạ Nguyệt ngừng khóc, còn nghiêm túc nhìn idol của mình: "Em biết rồi, em vẫn sẽ một lòng ủng hộ anh!"
Tống Cách nhìn bạn gái trong lòng chỉ có idol, chua xót muốn chết, tâm tình cậu ta dỗ dành cả ngày, còn không bằng một câu nói của Kỳ Bạc Ngôn đã có hiệu quả.
Tóm lại, không khóc nữa là tốt, lại khóc nữa, Tống Cách đau lòng chết mất.
Hạ Nguyệt còn muốn xin ôm một cái, Tống Cách không lên tiếng xách cô đi ra ngoài, Lý Phong đúng lúc nói: "Nên đến địa điểm tổ chức rồi."
Khung cảnh được trang trí bằng bạc và vàng kết hợp, sang trọng mà trang nhã, Kỳ Bạc Ngôn cùng Kỷ Vọng và những người thân của họ, sóng vai tiến vào lễ đường, đi qua một tấm thảm thật dài, ở phía cuối còn có một màn hình lớn.
Phía dưới màn hình là người chứng hôn Trần Thăng, ông cũng vội muốn chết, quả thực phải gạt bỏ lịch trình để đến làm người chứng hôn.
Nhìn thấy hai người trước mặt đi đến, đạo diễn Trần nhịn không được mà hốc mắt ửng đỏ, nhịn xuống mấy giọt nước mắt.
Bà nội đi cùng Kỷ Vọng, còn Kỳ Bạc Ngôn đi cùng với dì.
Thịnh Ly và Tống Cách một trái một phải cùng đi, dưới chân bước trên những cánh hoa cưới do mấy cô cậu bé rải xuống, Tịch Chân ngồi trước đàn dương cầm, đàn một khúc nhạc hôn lễ dành cho bọn họ.
Trong lễ đường không có quá nhiều người, mà mỗi một người đều có quan hệ sâu sắc với hai nhân vật chính của buổi lễ, đồng thời chứng kiến cùng chúc phúc cho đôi Alpha này.
Màn hình sáng lên, bên trong chính là Kỷ Vọng năm 19 tuổi. Ngồi trước bàn học lật một quyển sách, sau màn ảnh truyền đến giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn nói: "Em đã 18 tuổi rồi, đã lớn rồi, có phải có thể kết hôn rồi đúng không?"
Giọng điệu thản nhiên, nghe như là đang nói đùa.
Kỷ Vọng ở trong màn hình kinh ngạc quay đầu nhìn, còn nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Chỉ là các nước có thể cho nhóm Alpha kết hôn, tuổi hợp pháp cũng phải là 22 rồi."
Kỳ Bạc Ngôn: "Nếu khi 18 tuổi có thể kết hôn, anh sẽ kết hôn với em sao?"
Ống kính lung lay hai cái, dường như Kỳ Bạc Ngôn cố ý khoe rằng trong tay mình có camera, mỗi một lời Kỷ Vọng nói ra, đều sẽ trở thành chứng cứ để lưu giữ lại.
Kỷ Vọng rũ mi mắt, nở một nụ cười dịu dàng: "Tất nhiên, lần đầu tiên gặp em, anh đã muốn kết hôn với em."
Thời gian trôi qua, từ năm 18 tuổi trong cuốn phim, cho đến bây giờ đã 26 tuổi.
Kỳ Bạc Ngôn dắt tay Kỷ Vọng, tựa như xuyên qua thời không, cùng nói với Kỷ Vọng năm 19 tuổi, chính ở thời khắc này, trả lời ngay lập tức.
"Em cũng muốn kết hôn với anh, năm 18 tuổi đã muốn."
Kỳ Bạc Ngôn nghịch ngợm khều khều lòng bàn tay Kỷ Vọng: "May mà, so với dự tính 30 tuổi của em, sớm hơn 4 năm."
"Anh cuối cùng vẫn trở thành Kỷ tiên sinh của em."
Kỷ Vọng nắm chặt tay Kỳ Bạc Ngôn: "So với anh mà nói, là chậm mất 5 năm, lúc 20 tuổi, chúng ta đã nên kết hôn rồi."
"Có điều bây giờ cũng tốt lắm."
Trần Thăng đọc lời thành hôn, cho thấy đã chứng hôn rồi.
Bọn họ trao nhẫn cho nhau, nội dung cuốn phim ngắn trong màn hình cũng kết thúc.
Kỷ Vọng 19 tuổi cùng với Kỳ Bạc Ngôn 18 tuổi đang hôn nhau.
Mà Kỷ Vọng 27 tuổi cùng Kỳ Bạc Ngôn 26 tuổi cũng ôm lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn.
Thời gian thấm thoắt, mặc kệ đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ, thì vẫn sẽ thuỷ chung hướng về phía nhau mà bước tới.
Chỉ vì một câu nói rất đơn giản, lại trở thành lý do để khắc sâu.
Kỷ Vọng hôn lên vành tai của Kỳ Bạc Ngôn, anh nói, cũng vừa lúc nghe được một câu.
"Anh yêu em."
"Em yêu anh."
Truyện hay quá trời cuối cùng đều hạnh phúc rồi 😭 cảm ơn chút nhà đã edit truyện nha 😘😘😘
Trả lờiXóaarggg...đọc tới đây thấy rưng rưng
Trả lờiXóaChương này dễ huông zl QAQ
Trả lờiXóaNgọt mà tui cũng khóc được luôn